Tôi muốn nói về cảm giác hạnh phúc. Có quá nhiều điều không mấy vui vẻ trong bóng đá, nhỉ ? Vậy hãy cùng nhau bàn về sự hạnh phúc một chút nhé.

Năm ngoái, khi Leicester đang đứng trên đỉnh bảng xếp hạng, nhiều người đã bắt đầu chú ý tới thành phố bé nhỏ của chúng tôi. Nhưng hàng tuần tôi luôn dặn dò các cầu thủ của mình tập trung duy nhất vào một điều: Làm việc chăm chỉ.

Làm việc chăm chỉ là thứ duy nhất mà ta có thể đảm bảo được.

Và trong suốt cả mùa, tôi đã cố để không trở nên quá hưng phấn.

Khởi đầu mùa giải, những gì tôi cố gắng nói với các cầu thủ chỉ là: “ 40 điểm, tiến lên các chàng trai, 40 điểm! “

Vào tháng Giêng, khi chúng tôi đã đạt tới con số đó, tôi bắt đầu nói với họ rằng: “ OK, các cậu, giờ là Champions League! “

Và khi chúng tôi đang đứng đầu bảng xếp hạng khi mùa giải chỉ còn hai tháng, tôi nhận được một cuộc gọi. Nó khiến tôi chợt nhận ra câu chuyện của chúng tôi có ý nghĩa đến nhường nào.

Vì phía bên kia đầu dây là một người bạn Ý. Một người hết sức đặc biệt.

“ Claudio? “

“ Claudio đây.”

“ Tôi là Andrea Bocelli. “

Tôi không biết quá nhiều về Andrea và cũng không biết rằng ông ấy theo sát những gì Leicester đã làm, nhưng tôi đoán được đây là cái cách mà một điều đặc biệt, không kể đó là một đội bóng hay là một bản nhạc, tìm đường tới với tất cả mọi người theo cách riêng. Điều đó hẳn đã tìm được đường tới với Andrea, và ông ấy muốn là một phần của nó.

Ông ấy bảo tôi rằng, “ Claudio, tôi có thể cảm thấy điều gì đó. “

“ Ồ thế ư? “, tôi đáp.

“ Đúng, tôi cảm thấy điều gì đó, Claudio. Tôi muốn tới để hát. Khi nào tôi có thể? “

Tôi nói với ông ấy là ghé qua vào ngày 7 tháng Năm, ở trận đấu sân nhà cuối cùng của chúng tôi. Chúng tôi đã làm được những thứ vượt xa sự kì vọng của bất cứ ai nên cho dù không thể kết thúc mùa giải với chức vô địch, chúng tôi vẫn có thể gửi lời chào tới những người ủng hộ mình và cảm ơn vì một mùa giải phi thường.

“ Đó có thể sẽ là một ngày tốt lành.”, tôi nói với Andrea.

Trong hai tháng tiếp theo, tôi rất mong chờ tới buổi trình diễn của Andrea. Tôi chưa bao giờ hi vọng rằng vào ngày hôm đó, ông ấy sẽ cất lên giọng ca của mình bên cạnh chiếc cúp Premier League. Nhưng những cầu thủ của tôi đã thi đấu rất tuyệt vời, những người hâm mộ cũng vậy và chúng tôi đã giữ vững được ngôi đầu.

Vào ngày mùng 7 tháng Năm, Andrea tới để hát cho Leicester nhỏ bé, nhà vô địch của nước Anh. Tôi đứng cạnh ông ấy khi bài hát bắt đầu được cất lên. Trong một khoảnh khắc, ông ấy nắm lấy tay và dựa vào tôi.

“ Ôi “, ông ấy nói. “ Điều này thật tuyệt vời. Cảm giác này… thật tuyệt! “

Và ông ấy đã đúng.

Đó là niềm hạnh phúc. Cho tôi, cho các cầu thủ, cho những người Leicester.

***

Nhưng ngay cả khúc ca tuyệt nhất rồi cũng sẽ không còn được vang lên nữa.

Trong suốt nhiều năm tôi đã học được rằng, để trở thành một huấn luyện viên tốt, bạn cần có đam mê và cả một cá tính mãnh mẽ. Thiếu đi những thứ ấy, công việc của bạn sẽ rất, rất khó khăn.

Nhờ có đam mê mà tôi yêu công việc của mình. Nhưng nhờ có cá tính mà tôi mới có thể tiếp tục nhìn về phía trước. Vượt lên trên không chỉ những lời chỉ trích hay kết quả bất lợi mà còn là cả những khoảnh khắc đẹp nữa. Mọi thứ đều phải được cân bằng.

Không bay quá cao, cũng chẳng xuống quá thấp.

Ba mươi năm trước, khi tôi mới bắt đầu nghiệp cầm quân, tôi ngộ ra được rằng đây chẳng phải là một công việc dễ dàng gì, nhưng lại rất tuyệt vời.

Tôi tới từ Ý, cái nôi của những Vivaldi, Rossini, Puccini. Khi tôi ngừng chơi bóng và trở thành huấn luyện viên, bóng đá trở thành một khúc ca đẹp đối với tôi và các cầu thủ giống như một dàn nhạc vậy. Tôi không còn chỉ là một nhạc cụ cô đơn trên sân nữa. Tôi không thể chỉ nhìn vào một khu vực hay một mẩu ghi chú. Không, tôi cần phải thấy mọi thứ cùng một lúc. Thấy được cái cách mà những cầu thủ nhất định liên kết với nhau, thấy được điểm mạnh cũng như kĩ thuật của họ.

Tôi học được rằng mình cần phải lắng nghe… đến khi tất cả quyện vào nhau.

Hài hòa.

***

Và tôi thấy rằng, mỗi đội bóng đều có cho mình một… thanh âm riêng. Ở Tây Ban Nha, mọi thứ đều xoay quanh sự áp đảo về thời lượng kiểm soát bóng. Ở Anh thì lại là một phong cách khỏe khoắn hơn và thiên về sức mạnh, với những pha truy cản liên tục cho tới khi trận đấu kết thúc. Bóng đá ở Ý thì liên kết và giàu tính chiến thuật.

Và dĩ nhiên, cho dù bạn chơi bóng ở đâu, có được một cây săn bàn là điều rất quan trọng vì họ là những người đem lại điểm số. Khi điểm số tới, người hâm mộ sẽ hạnh phúc, điều tương tự xảy ra với các cầu thủ. Và một khi những chàng trai của bạn vui vẻ, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng.

Đó là sự hài hòa.

Đó là niềm hạnh phúc.

Và đó là thanh âm tuyệt vời nhất bao trùm khắp sân cỏ mà bạn có thể được nghe.

Tôi đã học được điều đó từ mẹ mình.

Có thể vài người trong số các bạn đã được đọc về bà ấy vào mùa trước. Bà là một người phụ nữ rất, rất đặc biệt. Bà ấy đang ngày càng có tuổi, cũng ngoài 90 rồi. Bà đã dõi theo tôi cũng như sự nghiệp bóng đá của mình suốt nhiều năm và chứng kiến mọi thứ.

Tôi luôn cố gắng để gặp mẹ mỗi khi trở về Rome lâu nhất có thể. Chúng tôi luôn có nhiều thứ để tâm sự với nhau. Và không quan trọng tôi đang ở ngưỡng nào trong sự nghiệp hay tới đâu để làm việc, bà luôn hỏi tôi cùng một câu:

“ Con có hạnh phúc không? “

Tôi đã nghĩ rất nhiều về câu hỏi ấy. Bởi vì đúng như vậy, bạn cần phải có được những kết quả có lợi, giành được điểm số và chiến thắng các trận đấu. Nhưng điều thật sự quan trọng lại là việc chính bạn và những người xung quanh – các cầu thủ cũng như những người tới sân chứng kiến và ủng hộ bạn – cảm thấy hạnh phúc.

Và nếu bạn làm việc chăm chỉ và cực kì may mắn, bạn sẽ trở thành một phần của một điều đặc biệt nào đó khiến tất cả mọi người cực kỳ, cực kỳ hạnh phúc. Mùa giải trước ở Leicester, chúng tôi đã làm được được điều đặc biệt ấy.

***

Hồi tháng Hai, không lâu sau khi tôi rời đi, có ai đó đã gõ cửa căn hộ của tôi. Tôi và vợ hồi đó sống gần thị trấn. Năm ngoái, khi chúng tôi có được chức vô địch, tôi vẫn nhớ cảnh đám đông tụ tập bên ngoài để ăn mừng. Những người yêu mến Leicester tràn ngập khắp bãi cỏ của chúng tôi, hò reo và ca hát.

Nhưng lần này khi tôi ra mở cửa, tôi thấy điều gì đó rất khác, thứ mà tôi chẳng thể đoán trước được. Một đám đông còn lớn hơn cả lúc chúng tôi có được danh hiệu! Họ mang tới chocolate, champagne, thiệp – mọi thứ! Họ đã khóc và cho thấy sự tin yêu của mình với tôi… Đó là một khoảnh khắc rất xúc động.

Tôi sẽ chẳng thể nào quên được những người đã tới để nói lời tạm biệt mình.

Bạn thấy đấy, đâu phải chỉ có các cầu thủ và huấn luyện viên mới là một phần làm nên điều gì đó đặc biệt… mà là cả những cổ động viên nữa. Và tôi muốn nói lời cảm ơn tới tất cả những người Leicester. Các bạn đã khiến tôi trở thành một người hạnh phúc.

Giờ đây, cuộc sống của tôi là ở Nantes, nơi tôi được mời đến vào tháng trước, nhưng tôi vẫn mang trong trái tim mình một điều rất đặc biệt: Những con người ở Leicester.

Bây giờ là lúc để hướng về phía trước.

Tôi biết rằng ở Nantes có rất nhiều sự kì vọng, đặc biệt là sau những gì đã xảy ra ở Leicester. Nhưng tuy nhiên câu chuyện của hai đội bóng là rất khác nhau. Leicester chưa từng vô địch lần nào trước đây, còn Nantes đã tám lần làm được điều đó.

Nhưng những gì đưa tôi tới Nantes cũng giống như những thứ đã dẫn tôi tới với Leicester: Cơ hội để tạo ra điều gì đó đẹp đẽ. Khi tôi nhận được cuộc gọi từ người đại diện, George, nói về việc câu lạc bộ để ý tới mình, tôi biết rằng cơ hội sẽ rất hấp dẫn. Khi tôi gặp gỡ những người sở hữu đội bóng, chúng tôi chỉ… nói chuyện, về những gì xảy ra ở mùa giải trước, về những thứ tôi có thể làm cho Nantes. Tất cả đều rất thực tế.

Nantes sẽ có thêm những buổi trình diễn như của Andrea? Tôi cũng không biết nữa. Tôi muốn những người yêu Nantes có thể biết rằng tôi sẽ rất cố gắng để khiến họ cảm thấy hạnh phúc.

Và những gì tôi có thể hứa với đội bóng cũng giống như thứ tôi đã hứa với Leicester. Tôi sẽ chẳng hứa về một phép màu hay là một giấc mơ.

Tôi chỉ đơn giản là hứa sẽ làm việc chăm chỉ.

Sau 44 năm với bóng đá, đó là bí mật duy nhất mà tôi biết. Đó là thứ duy nhất mà tôi có thể chắc chắn.

Claudio Ranieri, chia sẻ với The Players’ Tribune

By Công Minh

Chẳng chóng thì chày thì cũng 30; nhưng mình vẫn có niềm đam mê lớn với đồ chơi, đồ công nghệ, thẻ bài, bóng đá,... và thích viết dài, viết mãi để nói về chúng.

Related Post

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *